Anh quá tàn nhẫn với em đúng không? Anh nỡ nhẫn tâm bảo em bỏ đi giọt máu mà anh đã tạo ra. Anh không nghĩ gì đến cảm giác của em, đôi lúc lại bảo rằng đó là lỗi của em. Anh đã vì những ham muốn tầm thường: vợ đẹp, giàu có để rồi bỏ rơi em với những lí do không thể chấp nhận được. Giờ đây tuy cuộc sống của anh như một ông hoàng thật sự, anh đã có một cơ ngơi vững chắc, sang trọng, vợ đẹp. Nhưng đổi lại anh lại thiếu một tình yêu chân thành. Anh từng tự hào anh có tất cả vì cô ấy cũng luôn động viên anh. Nhưng anh biết đó chỉ là mục đích để người ta có anh trong cuộc đời của họ. Vì niềm đam mê của cô ấy là lĩnh vực của cô ấy, cô ấy không hiểu được những khó khăn trong lĩnh vực và niềm đam mê của anh. Anh đã hiểu được cảm giác phải làm người khác vui mà nằm ngoài khả năng của mình là khổ sở như thế nào. Anh cũng không còn thời gian để làm công việc mà anh đam mê.
Anh cảm thấy nhớ em vô hạn. Thà mình sống cực khổ một chút mà ấm áp tình người, còn hơn sống ở nơi sang trọng, đầy đủ sơn hào hải vị mà sao băng giá quá. Anh cần lắm một bàn tay ấm áp giúp anh quên đi mệt mỏi. Mỗi khi anh buồn em sẵn sàng làm mọi trò để anh vui. Nhưng anh đã nhẫn tâm đánh mất tất cả, anh đã chạy theo cuộc sống xa hoa để anh mãi mất em trong đời. Cái tôi của anh quá lớn. Nhưng bây giờ đã quá muộn để anh nói những lời này. Những lúc cô đơn, buồn bã, tuyệt vọng, anh thầm gọi tên em và tự hởi: bao giờ mình trở về như ngày xưa hỡi em. Anh rất muốn ăn những món ăn do chính tay em làm. Anh rất nhớ em. Nếu có kiếp sau, anh sẽ không bao giờ để mất em, dù chỉ một lần.
MT