30 tuổi tôi cảm thấy sợ, không phải sợ vì mình vẫn một mình lẻ bóng, cũng chẳng sợ vì sao mình khác mọi người xung quanh quá, không gia đình riêng, mà tôi sợ mình mất đi cảm giác yêu thương và mong muốn được yêu thương. Ở bên anh vài tháng, lẽ ra giai đoạn đầu của yêu đương phải là quãng thời gian hạnh phúc nhất, ngọt ngào nhất, thế mà tôi chỉ nhớ anh một chút sau nhiều ngày không gặp. Tôi cũng chỉ thương anh và mong muốn ở bên anh một chút. Đâu rồi cái khát khao, cảm giác nhớ nhung ngay cả khi cả hai ở bên nhau như tôi từng có với người yêu cũ? Đâu rồi cái cảm giác có thể hy sinh vì anh, có thể cho anh tất cả, kể cả cuộc sống của mình?
Tôi và anh biết nhau khi cả hai là đối tác trong công việc, sự bất cần trong tôi thu hút anh nhưng tất cả chỉ dừng lại ở mức công việc, bạn bè. Ban đầu là những cuộc gọi hay gặp mặt cách nhau một tuần rồi nhiều hơn nhưng nhiều nhất cũng chỉ vài câu hỏi han hoặc một cuộc gọi trong ngày, đôi khi anh chỉ nhắn vài câu khi tôi đang làm việc rồi im lặng cho đến ngày hôm sau. Anh không có sự quan tâm nhẹ nhàng, chi tiết, gần gũi. Thế là trong lòng tôi bắt đầu so sánh, khác quá cách chăm sóc như tôi từng có. Có phải vì vậy mà tôi không có được tình yêu nồng nàn? Có phải vì vậy mà tôi quen cảm giác có anh hay không có anh cũng không khác nhau nhiều?
Anh chưa bao giờ thừa nhận mối quan hệ với tôi trước bất kỳ ai, tôi không biết bạn bè anh, không biết anh đi đâu, làm gì với ai mỗi tối sau giờ làm, không biết ai hay nhắn tin hoặc gọi cho anh nhưng biết gia đình, quê quán của anh khi chúng tôi mới bắt đầu mối quan hệ. Lúc đó tôi hỏi vì sao anh dắt tôi về nhà, anh hỏi ngược lại, vậy tại sao em lại đi? Vì sao ư? Vì tôi là một người thích đi đây đó, vì tôi buồn, biết về gia đình anh trước khi quyết định đặt một mối quan hệ nghiêm túc cũng nên mà. Còn anh, anh đến thăm gia đình tôi sau gần 6 tháng quen biết và sau khoảng 2 tháng có tình cảm với nhau nhân dịp tết. Tôi vẫn chưa sẵn sàng vì không muốn ba mẹ mình hy vọng bất kỳ điều gì, sợ họ tổn thương nếu mọi chuyện không tốt đẹp. Tôi ngăn anh nhưng anh lại tự gọi điện chúc tết và xin phép mẹ tôi. Đúng như tôi lo sợ và dự đoán, ba mẹ tôi nói thẳng chuyện mong muốn con gái kết hôn, sau nhiều lần nói chuyện anh bảo cho hai đứa thêm chút thời gian để tìm hiểu.
Tôi chưa bao giờ hỏi anh về những mối quan hệ trước kia, anh cũng vậy, tôn trọng quá khứ của tôi. Nhưng vừa rồi, có một cuộc gọi lúc gần 3h sáng cho anh, tôi biết đó là một người con gái, anh bảo người ta mời đám cưới. Sáng hôm sau, anh ra ngoài, điện thoại lại reo, tôi nhìn thây tên người gọi nhưng vờ như không biết rồi hỏi anh ai vậy, anh bảo cùng một người tối qua. Tôi bảo sao anh phải nói dối, buộc lòng anh phải nói với tôi tối qua người gọi là tình cũ. Cô ấy chưa lấy chồng thế mà trước giờ anh nói với tôi cô ấy đã có gia đình.
Sau đó tôi không gặp anh một tuần, suy nghĩ rất nhiều và viết cho anh một bức thư về những cảm nhận về việc tôi tôn trọng quá khứ của anh, nhưng anh hãy đặt mình vào vị trí của tôi để hiểu cảm giác mà tôi trải qua, vì sao trong thời gian qua lại dối gạt tôi nhiều như vậy? Anh hồi âm lại, bảo trong giai đoạn gặp khó khăn chuyện gia đình, cô ấy đã ở bên cạnh động viên, chia sẻ rất nhiều, anh rất biết ơn cô ấy. Cô ấy là người con gái rất nặng tình với anh. Anh không nói nhiều về nguyên nhân họ không đến được với nhau ngoài việc cách xa về địa lý. Nếu như cứ luyến lưu nhau, một ngày nào đó gặp lại, liệu rồi anh sẽ cư xử thế nào? Họ có quên rằng họ đã có cuộc sống riêng? Cô ấy có giữ được chung thủy với chồng tương lai khi từng định có con với anh mà vẫn kết hôn với người khác?
Giờ đây tôi không biết nên quyết định như thế nào, lòng trống rỗng, không muốn gặp anh. Có lẽ mọi người sẽ hỏi tại sao tôi đắn đo đến vậy, tại sao không dừng lại. Vì tôi sợ không tìm được ai khác khi đã hứa với gia đình sẽ kết hôn trong năm nay như mong muốn của ba mẹ. Còn nếu tiếp tục tôi cảm thấy bất an và không có cảm giác hạnh phúc gì cả. Tôi là một người ích kỷ? Tôi không bao dung?
Hà
* Gửi tâm sự của bạn tới địa chỉ email changnang@ngoisao.vnexpress.net để được độc giả chia sẻ, gỡ rối. Lưu ý bài viết bằng tiếng Việt có dấu