- Rất nhiều ca sĩ đoạt giải trong cuộc thi Tiếng hát truyền hình (nay là Sao Mai) nhưng không có được mấy thành công trên con đường sự nghiệp. Là một người trưởng thành từ cuộc thi này, anh muốn nói gì?
- Tôi được nghe nhiều, được hỏi nhiều về lý do tại sao đồng nghiệp của tôi sau những cuộc thi mãi mà không "ngoi" lên được. Tôi chỉ nói từ mình thôi, với tôi, giải thưởng chỉ là một danh xưng, còn sau đó mình đi như thế nào mới là quan trọng. Là ca sĩ, phải luôn biết tự vận động. Ngoài ra, học thuật của anh dù có cao đến đâu nhưng anh không biết đại chúng hóa thì công chúng cũng khó đón nhận. Điều này âm nhạc thế giới cũng đã chứng minh, tại sao lại có opera rock, pop opera.
![]() |
Ca sĩ Trọng Tấn. |
- Anh ủng hộ nhạc bình dân và cách hát bình dân, điều này có gì khác với suy nghĩ bấy lâu nay của những người hát nhạc chính thống ở Hà Nội?
- Tiêu chuẩn của tôi, hát gì thì hát nhưng học hành vẫn là quan trọng, và phải học một cách cẩn thận. Các ngôi sao quốc tế hát rất gần gũi với khán giả của từng nước, từng dân tộc nhưng họ đều đã trải qua những trường nhạc rất danh tiếng trên thế giới. Những quãng cao đặc biệt của Celine Dion chắc chắn là kỹ thuật chứ không thể là bản năng được. Chỉ tiếc là đào tạo nhạc nhẹ ở ta chưa phát triển, nên nhiều ca sĩ không học mà cứ tung hứng không phù hợp, nhiều ca sĩ học hát opera, muốn tồn tại và nổi tiếng nhanh cũng quay ngoắt sang hát nhạc thị trường.
- Có người cho rằng, Trọng Tấn gây được ấn tượng là bởi anh hát bằng hơi thở mới với những ca khúc cũ. Anh thấy sao?
- Tôi thấy rằng không có gì gọi là hơi thở mới cả, hơi thở của ca khúc đẹp thế, lãng mạn thế thì mới vào đâu được nữa? Cái cần nhất, là anh phải hiểu tác phẩm, hiểu nhạc sĩ muốn nói gì. Chúng tôi sinh sau chiến tranh, đương nhiên không thể hiểu hết chiến tranh, nhưng nếu mình hiểu được nhạc sĩ nói gì trong ca khúc và hát bằng cảm xúc thực sự của mình thì mới là điều đáng quý. Có lẽ một điều mới nhất phải ghi nhận, đó là phối khí. Bản phối mới theo hướng rock hóa hay pop hóa có thể đem đến cho thính giả những cảm nhận riêng.
- Nhưng trên thực tế, vẫn có nhiều ca sĩ làm mới những ca khúc chính thống đấy chứ. Họ có thể hát như pop, rock và có vũ đoàn phụ họa hẳn hoi. Anh sẽ nói gì?
- Phải xem lại, làm mới hay là làm khác. Tôi có nghe một số người hát với cách làm mới như vậy, tiếc là ít ai thành công, thậm chí có một số người thành lố. Nếu ai đó chạy sang nhạc đỏ một chút để ra vẻ chính thống thì tôi không bàn đến.
- Việc anh hát nhạc Lê Minh Sơn nên gọi thế nào: Làm mới, thử sức, hay là một lý do nào khác?
- Làm mới thì không, vì theo tôi nghĩ, tôi cũng không có gì cũ cả. Còn thử sức cũng không phải, tôi hát thật chứ việc gì phải thử. Tôi đến với nhạc Lê Minh Sơn như một cái duyên, bắt đầu từ đêm nhạc Dương Thụ, tôi và Thanh Lam có hát chung, sau đó tôi gặp Lê Minh Sơn. Sơn nảy ra ý định để Lam và Tấn hát chung, thế là Sơn bắt tay vào làm ngay. Tôi hợp tác với Sơn từ sự yêu mến nhau và tôn trọng nghệ thuật chứ không phải là một ca sĩ do Sơn đẩy lên hay do Sơn làm mới. Bây giờ, tôi đang chờ đợi sự đón nhận của công chúng với đĩa Thanh Lam - Trọng Tấn. Rất có thể, cuối năm nay tôi và Thanh Lam lại tái ngộ trong một liveshow chung.
- Ở Hà Nội, nhiều đồng nghiệp tỏ ra không thích Lê Minh Sơn. Riêng anh thấy Lê Minh Sơn thế nào?
- Tôi nghĩ đơn giản, nếu ai không thích tôi, tôi sẽ phải suy nghĩ, còn với người khác tôi thực sự không quan tâm lắm. Mỗi người có một cá tính, không nên vì những ghét bỏ vặt vãnh mà đánh giá cả một con người. Chơi với Lê Minh Sơn, tôi thấy anh ấy là người đáng quý, làm việc nghiêm túc, làm là ra làm, nói làm là làm ngay, tác phong rất công nghiệp, hết mình trong công việc. Tôi nghĩ rằng nên đánh giá anh ấy qua tác phẩm và những gì anh ấy làm được.
- Ngoài Lê Minh Sơn, thời gian gần đây anh còn hướng đến nhạc sĩ nào?
- Tôi đang thu một CD riêng gồm các ca khúc của nhạc sĩ Dương Thụ và sắp thực hiện một CD riêng nữa về ca khúc Trần Tiến. Với tôi, thời gian là rất quý báu. Cả hai ngày thứ ba và thứ năm dạy ở Nhạc viện Hà Nội, tôi vẫn thường xuyên đi diễn. Nếu không diễn, tôi luôn nghĩ ra một việc gì đó để làm, chẳng hạn việc liên hệ với các tác giả để thu bài hát, thu CD. Tôi không muốn thành kẻ lãng phí thời gian, nhất là khi mình còn trẻ.
- Anh có thể nói đôi chút về tổ ấm của mình?
- Vợ tôi làm ở văn phòng của một trường dạy nghề, con trai tôi được 1 tuổi rưỡi. Tôi có thể rất nghệ sĩ trong ca khúc và trên sân khấu, nhưng với gia đình tôi chỉ giữ một ít để đủ lãng mạn. Để giữ hạnh phúc, tôi nghĩ nên biết kìm cá tính một chút và hãy vì người khác.
(Theo Thanh Niên)