Anh tôi 27 tuổi, lớn hơn tôi 5 tuổi. Anh đang ở nhà, không làm gì hết, suốt ngày chỉ chăm chú vào cái điện thoại. Thật sự không phải anh mê điện thoại mà là mê game. Từ khi tôi hiểu chuyện thì anh hai đã thừa cân rồi, đến nay anh hơn 100 kg, chỉ cao 170 cm. Tôi biết những người có ngoại hình như vậy thường tự ti, mặc cảm với xã hội và đi xin việc rất khó. Rồi anh cũng đi làm một số nơi, sau đó vì một số lý do lại nghỉ. Khi đi làm, anh cũng siêng năng và được lòng mọi người, đồng thời lúc đó không chơi game nữa vì đi về mệt quá chỉ có lăn ra ngủ.
Từ khi đi làm sale, chạy khắp nơi, lại bị người ta chèn ép, thường xuyên bị bệnh nên anh đã xin nghỉ. Điều đáng nói là trong khi đi làm, anh về nhà rất tối, có thể trên thành phố 22h mới chỉ là giờ chuẩn bị đi chơi nhưng dưới quê giờ đó đã khuya rồi, ngày nào mẹ tôi cũng phải chờ cửa. Ăn uống khuya khiến anh càng mập hơn. Mẹ nói anh đi làm mẹ còn lo hơn. Anh đi làm tan 17h nhưng 22h mới về tới nhà vì lo chơi game, khiến ba mẹ buồn lòng. Một tháng không thấy lương đâu mà anh còn xin thêm tiền của ba mẹ. Giờ anh nghỉ việc, ở nhà gần nửa năm rồi mà không đi xin việc khác. Trước giờ tất cả các việc anh làm đều là người quen giới thiệu. Tôi có cảm giác như người khác đưa tới miệng thì anh ăn, không anh chẳng chịu tự mình vận động.

Ảnh minh họa.
Đôi khi tôi buồn nhiều mà không biết phải làm như thế nào vì mới ra trường, công việc cũng chưa ổn định để có tiền gửi về cho ba mẹ, lắm lúc còn cần ba mẹ giúp. Tôi đã khuyên hết lời và gửi link những việc làm người ta đang tuyển cho anh, nhưng cũng không biết anh có thiết tha mà đi nộp hay không. Đến giờ, tôi cũng không dám nhắc đến anh khi nói chuyện điện thoại với mẹ, sợ mẹ lại buồn, thất vọng về anh. Hồi nhỏ, tôi nhớ có lần mẹ giận anh mà khóc như sắp đứt hơi, rồi mẹ tự đánh vào ngực mình. Lúc đó, tôi cảm thấy căm ghét người anh này biết mấy.
Lớn lên, tôi chỉ biết đứng nhìn vì chẳng thể khuyên được anh. Tôi biết khi người ta mập thì con người trì trệ và mặc cảm, nhưng nếu cứ ở nhà như vậy, đợi tới giờ cơm mẹ gọi ăn thì không được. Gia đình tôi cũng không khá giả gì, đến hôm nay tôi mới biết chỉ 5 triệu đồng tiền mặt mà nhà tôi còn không có, phải đi mượn người khác. Tôi không biết có lần nào anh nghĩ đến gia đình, nghĩ đến ba mẹ hay không. Ngày ngào mẹ cũng may gia công đến tận đêm, tôi đau lòng lắm, nhưng không hiểu sao anh lại không thấy điều đó dù ngày nào cũng ở nhà. Tôi biết, chỉ có cách để anh giảm cân, ốm xuống thì mới thay đổi cuộc đời được. Nhưng việc giảm cân nếu anh không chủ động thì chẳng ai giúp được.
Mong sẽ có ai đó làm anh thay đổi. Nhiều khi tôi tự hỏi, cuộc đời một con người là do người đó quyết định, ai có thể giúp trong khi chính họ không tự cố gắng? Tôi từng ước mơ sẽ có một ai đó cảnh tỉnh anh,làm anh thay đổi cuộc đời, nhưng sao thấy khó quá. Không lẽ cuộc đời anh sẽ mãi trôi đi như thế khi mỗi ngày bấm điện thoại ở nhà. Rồi sẽ có ngày ba mẹ già yếu, tôi không muốn ba mẹ phải ân hận mỗi khi nghĩ về anh, rồi đau lòng cho đến cuối cuộc đời của mình.
Thảo
* Gửi tâm sự của bạn tới địa chỉ email changnang@ngoisao.vnexpress.net để được độc giả chia sẻ, gỡ rối. Lưu ý bài viết bằng tiếng Việt có dấu