Anh đã chọn cách xa em mãi mãi để cả anh và em cùng đau khổ. Có đáng không anh? Anh đã nói rằng chi khi ở bên cạnh em anh mới cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc, đây không phải là lần đầu tiên anh quyết định xa em, anh cũng đã thử quen với người khác, nhưng bên cạnh họ anh cũng nghĩ đến em kia mà. Vậy thì tại sao anh lại chọn xa em kia chứ, trong khi anh không thể quên được em? Trong khi viết bài này em thực sự rất nhớ anh. Mỗi khi đêm về, em lại càng nhớ anh hiều hơn, và nước mắt em lại rơi. Lúc đó anh có biết đã có một người đang khóc vì anh không? Em đã nói với anh rằng, chỉ cần anh đồng ý theo em, em sẽ bằng mọi cách làm cho anh cảm thấy rằng anh là người hạnh phúc nhất trên đời này. Người lớn chỉ cần thấy chúng mình hạnh phúc là họ cũng đã cảm thấy vui và cũng sẽ chúc phúc cho em và anh mà.
Anh không muốn làm trái truyền thống gia đình như vậy thì em cũng tôn trọng quyết định của anh, vì em yêu anh kia mà! Em chỉ còn biết đứng xa mà chúc anh luôn vui vẻ và hạnh phúc. Đừng dùng một người nào để làm bàn đạp để quên em, như vậy sẽ rất tội cho người ta nha anh, coi như em xin anh đó. Một mình em khóc vì anh đã đủ rồi, nên anh đừng để có thêm người nào khóc vì anh nữa nhé! Tại sao mình lại không chống được số mệnh đó chứ, em yêu anh và anh cũng yêu em (bằng chứng là anh đã không quên được em đó) nhưng sao chúng mình lại không được bên nau đến hết cuộc đời này. Anh cũng đã nói rằng không lấy em được là niềm ân hận nhất trong cuộc đời của anh kia mà. Vậy thì tại sao lại bắt em chịu khổ như vầy chứ anh yêu? Thôi thì mọi chuyên cũng đã kết thúc, anh đã ra đi, bỏ lại tình em. Em sẽ nguyện chúc cho anh yêu của em sẻ gặp được người sẽ làm cho anh cảm thấy hạnh phúc mà em không mang lại cho anh được. Em sẽ mãi yêu anh cho tới lúc em không còn tồn tại trên đời này nữa. Tạm biệt anh tình yêu của em!
lucky