Sẽ chẳng bao giờ em biết được “Thật sự, ngày ấy, tình cảm anh dành cho em có một chút nào gọi là chân thành? Hay hoàn toàn là giả dối?”
Đã 3 tháng trôi qua kể từ ngày chúng ta chia xa. Em vẫn chưa thể quên được anh. Gương mặt anh, giọng nói, tiếng cười, những lời có cánh ngọt ngào, ấm áp của anh cứ dai dẳng theo em từng giây, từng phút, từng giờ khiến em như ở trong một cái vòng lẩn quẩn và chưa tài nào thoát ra được.
Anh đã cho em rất nhiều, cho đến tận bây giờ và sau này, em vẫn sẽ vô cùng biết ơn anh về điều đó. Nhưng anh cũng đã tàn nhẫn lấy đi tất cả chỉ trong phút chốc, cả niềm tin và sự ngưỡng mộ em đã dành cho anh. Em đau lòng nhận ra những gì chúng ta đã có vừa qua chỉ giống như một lâu đài cát mà sóng có thể đánh dập bất cứ lúc nào, giống như chỉ là ảo ảnh mà em đã tự tưởng tượng ra để rồi tự huyễn hoặc mình.
Chúng ta đã làm tổn thương nhau thật nhiều anh à. Tự dưng, em ghét biết bao cái ngày định mệnh đã cho chúng ta gặp nhau để bây giờ nó mang đến cho anh nhiều phiền toái, mang đến cho em nhiều khổ đau. Tình yêu là như thế đó sao? Anh là như thế đó sao? Đã có người nói với em rằng anh không tốt như em nghĩ đâu, rằng có những sự thật phũ phàng mà nếu em biết, em sẽ không thể chịu nổi cú sốc. Vậy mà em vẫn không tin, vẫn luôn đinh ninh tình cảm anh dành cho em là có thật, là chân thành?
Anh luôn hứa hẹn, và anh luôn thất hứa, vậy mà kỳ lạ thay, em vẫn tin tình cảm ấy anh dành cho em là chân thành, là có thật. Thật buồn cười phải không anh, tình yêu là như thế đó, là tìm mọi lý lẽ biện hộ cho những điều xấu, những điều dối trá, thậm chí cả sự tàn nhẫn của người mình yêu. Em thật ngốc nghếch biết bao! Đến khi anh lạnh lùng ngoảnh mặt quay lưng với em không hề thương xót, em mới bàng hoàng nhận ra “Anh là như thế đó!”.
Dẫu biết rằng tình ta là không bao giờ có lối thoát, dẫu biết rằng anh đến với em chỉ để tìm một người tri kỷ lúc cô đơn, chỉ để tìm lại niềm vui của cuộc sống thời trai trẻ, dẫu biết rằng đối với anh, đó chỉ là những cảm xúc thoáng qua trong một phút giây nào đó của cuộc đời…mà sao, em vẫn tự lừa dối mình và trở thành con thiêu thân lao vào cuộc chơi đầy oan trái.
Giờ đây, khi tất cả đã kết thúc, em ngộ ra nhiều điều nhưng vẫn không hề oán giận anh, chỉ tiếc là chúng ta không có duyên phận với nhau, đành ra đi để giữ cho nhau những gì tốt đẹp. Từ hôm nay, em sẽ để anh thật sự ra khỏi cuộc sống của em, có thể là rất khó, nhưng em sẽ cố gắng. Anh có công việc bận rộn, sự nghiệp trên đà thăng tiến và mái ấm gia đình là bến đỗ bình yên, anh đã có thể dễ dàng quên em nhanh hơn anh có thể. Vậy cũng tốt, em mừng cho anh. Còn em thì vẫn đang nỗ lực chống chọi để vượt lên chính bản thân mình, mong rồi đây em sẽ vững vàng và rắn rỏi trên đôi chân em vốn đã từng vấp ngã.
Em cầu mong anh sống vui bình yên bên những người thân yêu, đừng mắc sai lầm lần nữa, em sợ mình thất vọng vì sụp đỏ một hình tượng mà em hằng tôn thờ và ngưỡng mộ. Anh thật đẹp trong mắt em và mong là sẽ mãi mãi như thế. Tuy có những phút yếu mềm, thật sự em không thắng nổi chính mình và cái ý muốn được gặp anh nhưng em sẽ không để cho điều đó xảy ra lần nào nữa. Từ tận đáy lòng, em không muốn gây tổn hại đến cuộc sống và hạnh phúc của anh. Anh hãy hiểu, đừng bất an, lo lắng gì cả. Hãy yên tâm làm việc và sống bình yên, anh nhé!
C.P