Đêm từng đêm em cô đơn trong nỗi nhớ anh da diết, nhớ hơi ấm nơi lòng ngực mỗi đêm cho em tựa chìm vào giấc ngủ, nhớ ánh mắt anh tha thiết yêu thương, nhớ bàn tay ôm em nhẹ nhàng, nhớ nụ hôn cùng một câu chúc em ngủ ngon. Nước mắt em lại đầm đìa ướt đẫm chiếc gối còn xót lại hơi ấm của anh.
Em vẫn để chiếc gối ấy bên cạnh, vẫn nghiêng một bên chừa khoảng trống cho anh nằm. Nhưng sự thật anh đã ra đi và sự thật em vẫn một mình giữa căn phòng vắng. Không biết đâu đó trên đường đời anh có chợt nhớ đến những gì mình từng có và từng cho nhau. Anh có buồn và nghĩ về em không? Sao tim em quá đau khi nghĩ rồi anh sẽ không còn nhớ đến em nửa. Không ai tin rằng mình đã chia tay nhau, và chính em vẩn ngỡ ngàng sao mình mất nhau như thế, và lý do nào đã khiến anh như thế vì ngày xưa anh đã lo cho em rất nhiều.
Mình mơ ước rất nhiều, anh đã vẽ cho em một bức tranh cuộc sống thật êm đềm và hạnh phúc, như một thiên đường nơi đó rồi anh và em sẽ hạnh phúc mãi mãi. Bao nhiêu mơ ước cho tương lai mình vẫn chưa thực hiện được, vậy mà anh lại đành lòng bỏ lại một mình em nơi đây cùng bao ước mơ trong lòng tan vữ. Anh đâu hiểu được nỗi đau của trái tim em. Người ta thường nói "không có đau khổ nào bằng trong nỗi đau nhớ về hạnh phúc".
Em là người đang được câu nói ấy nhắc đến. Giờ đây không biết anh có được hạnh phúc không? người ta có lo lắng cho anh, có làm cho anh được vui vẻ, có đem lại cho anh tương lai tốt đẹp như anh mơ ước. Dù ở nơi đâu mong rằng anh sẽ được hạnh phúc, và em luôn hi vọng người mà anh quay về sẽ yêu anh như ngày xưa, lo lắng và chăm sóc, yêu thương anh như em từng yêu anh.
Em vẫn nơi đây ôm hoài kỷ niệm nhớ anh, và vẫn lắng nghe từng bước chân anh trở về bên em, trong nỗi đau của lòng mình em đã khóc và nghẹn ngào anh đừng bỏ em lại một mình anh ơi.
Nguyễn Minh Kha