Em quẩn quanh trong vòng tròn yêu đương đó, không thể thoát khỏi ‘lưới tình’ anh giăng, hay em tự giăng cho chính mình??? Anh nói đúng, đã có lúc em không còn muốn nghĩ đến anh, muốn rời xa anh, muốn quên hết quãng thời gian chúng ta đã có với nhau. Bởi vì, anh đã làm em tổn thương nhiều lắm. Trái tim em như đã đóng băng. Cánh cửa lòng hình như cũng đã vĩnh viễn đóng lại. Em không còn khả năng đón nhận và cũng không còn muốn đón nhận yêu thương sau khi rời xa anh.
Anh ơi, đã có những lúc thấy anh trên đường, những ngày đầu còn cảm thấy tim mình đau thắt. Nhưng với thời gian, mọi nỗi đau hình như cũng đã nguôi ngoai. Em đã lấy lại được sự bình tĩnh và tự tin để gặp lại anh như một người bạn. Nhưng anh ơi, trong tim em lại dội sóng yêu thương và em cũng biết anh còn yêu em. Anh ơi, em sợ lắm, em sợ mình lại rơi vào ‘vòng tròn yêu đương’ ngày ấy, em sợ mình lại bị tổn thương, em sợ mình không còn đủ sức để chịu đựng nỗi đau, em sợ mình không đủ bình tĩnh để giữ anh và điều em sợ nhất là lại mất một người bạn là anh. Anh không biết đấy thôi, anh luôn là điểm tựa cho em, mỗi khi em mệt mỏi trong cuộc đời. Và em vẫn muốn có anh trong cuộc đời này dù trong thầm lặng, dù cho biết lòng anh vẫn còn đang ‘lãng đãng’ đó đây. Anh à, em đã tha thứ cho anh, dẫu rằng mỗi khi nhớ về những ngày tháng đó, lệ vẫn tuôn rơi. Điều em mong nhất lúc này là anh hãy giữ lấy em, đừng buông tay, vì mình cần có nhau trong đời. Hứa với em đi, đừng, đừng đừng bao giờ làm em đau nữa. Sẽ không có một lần thứ tha nữa đâu anh, sẽ là vĩnh viễn rời xa nếu anh lại làm em đau. Hãy cố gắng hiểu em, anh nhé!
PS: “Mình ơi, em yêu mình!”
Hà Trang