Bao nhiêu năm qua, anh đã gặp không biết bao nhiêu người con gái, nhưng trái tim anh vẫn chưa một lần rung động. Em còn nhớ không!Lần đầu tiên gặp em. Cái đêm giao thừa rét buốt và lặng lẽ. Em ngồi im lặng sau xe anh để anh trở em đi suốt một quãng đường dài. Trong lòng anh chợt dâng lên một cảm xúc đặc biệt. Và anh nghĩ rằng cuộc hành trình tìm kiếm tình yêu của mình đã hoàn thành. Anh quyết định để trái tim mình lên tiếng vào một ngày. Ngày của những cặp tình nhân. Bối rối và ngờ ngệch anh đứng trước cổng nhà em, tay cầm hoa mà không biết nói lời nào. Lúc đó chắc nhìn anh buồn cười lắm em nhỉ. Nhưng khi trái tim anh vừa lên tiếng cũng là lúc anh cảm thấy đau khổ nhất. Em nói rằng cần thời gian để cho trái tim mách bảo xem có yêu anh không. Em nói rằng đã từng yêu một người và chưa quên được người đó. Anh không muốn tin điều đó. Anh chỉ muốn tin một điều: Anh yêu em và em cũng yêu anh.
Em đi xa. Anh nhớ em nhiều lắm. Khi xa em, tình yêu của anh giành cho em như ngọn gió. Gió thổi tắt đi ngọn lửa nhỏ làm bùng cháy lên ngọn lửa lớn. Thời gian sẽ là thử thách cho cả hai. Với anh thời gian làm cho tình yêu anh giành cho em lớn lên. Đừng nói rằng em không nhớ anh. Anh không giàu có, nhưng tài sản vô giá mà anh dành cho em là tình yêu chân thành. Em hãy cho trái tim mình lên tiếng. Anh mong một ngày, em sẽ nói: Em yêu anh!
Bùi Văn Bình