Nói thật lòng thì nếu có lần sao, chắc em cũng sẽ bị anh lừa nữa thôi. Đã bao nhiêu lần em tự nhủ với bản thân : Em sẽ cứng rắn, sẽ từ chối mọi đề nghị của anh, nhưng sao em không hề làm được? Chỉ cần anh nói vài lời ngon ngọt là coi như em chỉ còn nước chết.
Mới đây thôi, anh lại quay trở lại với em sao ba tháng trời xa cách, ôi làm sao mà tả được cái cảm giác khi được anh ôm em vào lòng, nói những lời êm như ru. Em như tan vào cõi hư vô, với niềm cảm xúc dâng tràn. Anh lại tiếp tục hứa hẹn đủ thứ chuyện với em. Anh nói sẽ tự mình quyết định tất cả, không để ai chi phối. Nghe anh nói thế em vui biết chừng nào?
Để rồi em lại nhận được sự lạnh lùng xa cách của anh. Em đau lắm anh, cái đau của tâm hồn nó gấp nhiều lần cái đau thể xác, em dường như gục ngã. Anh thậm chí, không muốn liên lạc với em. Em nhắn cho anh biết nhiêu tin, đổi lại chẳng được gì, ngoài một sự im lặng.
Cuối cùng dường như anh nhận thấy một điều gì đó. Đã nhắn tin lại cho em. Nói rằng chúng ta không thể nào đâu khuyên em chỉ nên coi anh như bạn. Trời ơi em nghe anh nói mà thấy khinh bỉ anh đến chừng nào, thấy con người anh sao chẳng đáng mặt đàn ông, chỉ cần tí sóng gió là anh đầu hàng rồi. Biết nói sao đây em sẽ hận anh chăng, không em không hề có ý nghĩ đó dù chỉ là thoáng qua. Em chỉ muốn anh luôn được hạnh phúc, được vui vẻ.
Anh yêu của em, anh lại tiếp tục đùa giỡn với em khi buổi sáng thì đòi chia tay với em, buổi chiều thì rủ em đi chơi, em không hiểu nổi anh. Hay anh khi dễ em, khinh em quá dễ dãi với anh hả? không hề đâu anh, cũng chỉ vì yêu anh nên em mới vậy thôi! Khi yêu thì còn tính gì đến sĩ diện nữa.
Em viết ra đây không mong anh đọc được đâu chẳng qua là chỉ muốn giải toả nỗi lòng thôi. Tạm biệt người yêu của em.
Nguyen Ngoc Thao Minh