Tôi năm nay 29 tuổi, có công việc ổn định, luôn sống vui vẻ, nhìn mọi việc theo hướng tích cực nhưng chuyện tình cảm thì tôi lại không thể tìm cho mình một lối đi. Tôi quen anh trước Tết năm nay, qua sự giới thiệu của chị và cô tôi đang sống ở Australia. Anh là thợ nấu ăn trong nhà hàng do cô tôi làm chủ. Chị và cô tôi giới thiệu anh là người rất giỏi, hiền lành, chịu khó, luôn sống hoà thuận với mọi người. Tôi cũng cảm nhận được điều đó trong lần đầu tiên anh gọi điện về nói chuyện. Sau đó, hằng ngày, anh đều nhắn tin cho tôi không dưới 20 tin và điện thoại. Anh không biết về Internet nên tôi đã hướng dẫn cho anh cách dùng yahoo chat, dùng webcam.
Tháng 5 anh về Sài Gòn với tôi hai tuần. Tôi đã dẫn anh đi ăn, đi chơi nhiều nơi trong thành phố. Anh rất vui vì ở bên kia, tối ngày anh chỉ làm việc, có khi mấy tháng mới được nghỉ 1-2 ngày. Anh là người chân tình, sống trọng tình cảm. Khi ở bên tôi, anh lo và quan tâm tôi rất nhiều. Anh có nhã ý muốn về thăm nhà tôi khi tôi nhắc đến gia đình nên tôi đã dẫn anh về. Anh đi chợ, nấu ăn mời hết cả nhà tôi dùng. Biết tôi thích ăn mít, anh trèo lên cây hái cho tôi. Khi bị dằm đâm vào chân, anh vẫn mỉm miệng cười. Thời gian ở bên nhau, cả tôi và anh đều hạnh phúc vô cùng.
Một tuần sau đó, anh về quê. Những ngày đầu, anh thường xuyên liên lạc với tôi nhưng sau đó thì không thấy nữa. Tôi thấy lo nên điện thoại cho anh, có lúc anh nghe, có lúc điện thoại đổ chuông xong anh lại tắt nguồn. Tôi lo lắm, không ăn, không ngủ được và rồi đến một ngày, khi gọi cho anh thì có một cô gái bắt máy. Sau này, tôi mới biết cô ấy là vợ anh. Họ cưới nhau trước khi anh sang Australia và đã có một đứa con gái 6 tuổi. Tôi như chết lặng khi biết sự thật mà hơn nửa năm quen nhau, tôi không hề biết gì. Cả chị và cô tôi cũng vậy. Thời gian đó, anh không liên lạc với tôi nữa.
Nhưng khi trở lại Australia, anh lại gọi. Tôi không bắt máy dù trong lòng nhớ anh nhiều lắm. Đến lần thứ hai, tôi mới dám nghe. Khi chúng tôi nói chuyện trên webcam, anh đã khóc rất nhiều và xin lỗi tôi. Anh bảo rằng anh thương tôi nhiều lắm. Anh nói tôi hiền, thật thà và cảm nhận rằng tôi rất thương anh vì khi anh ở Sài Gòn, tôi vẫn phải đi làm mà buổi trưa lại tranh thủ về thăm anh. Trong lòng tôi rất giận nhưng vẫn muốn biết lý do vì sao anh dối tôi như vậy trong suốt một thời gian dài? Đó là lần đầu tiên tôi thấy anh khóc thật nhiều.
Anh bảo rằng sợ mất tôi nếu tôi biết sự thật nên đã không nói. Còn tôi chỉ hỏi anh một câu: “Con gái anh, nhất định phải nuôi bé cho đến lớn, nếu bây giờ em cho anh lựa chọn một là vợ, hai là em, anh sẽ chọn ai?". Anh đã suy nghĩ nhiều và rất buồn về câu hỏi đó. Anh bảo anh không chọn ai hết vì anh không bỏ ai được, ai anh cũng thương. Nói đến đây, anh lại khóc. Anh bảo đang làm thủ tục đưa vợ con qua. Còn với tôi thì cứ vài tháng hoặc nửa năm, anh sẽ về với tôi.
Tôi cũng lớn tuổi rồi, đâu thể chờ anh mãi được. Anh nói sẽ về cưới tôi rồi sau đó sinh con cho anh, ráng đợi anh vài năm, anh sẽ làm thủ tục cho tôi qua để hai đứa được ở bên nhau. Hiện tại, anh thấy tôi làm suốt ngày nên bảo tôi tìm công việc nhẹ nhàng mà làm, mọi thứ anh lo hết. Anh muốn tôi có điều kiện tốt nhất. Tôi quen anh không vì mục đích qua Australia vì cô tôi cũng làm được thủ tục cho tôi đi theo diện hợp tác lao động vì cô tôi là chủ của một nhà hàng. Mấy chị tôi cũng đi như vậy. Tôi quen anh vì cô tôi nói anh tốt nên muốn tôi có một người chồng biết chăm lo. Cô thấy anh hiền mà không có ai nên mới giới thiệu.
Ngày nào anh cũng liên lạc về khiến tôi rối lắm. Tôi nên tiếp tục hay dừng lại vì tôi không muốn ai phải buồn. Tôi sợ nếu càng đi xa hơn nữa, tôi sẽ không dứt ra được. Hiện tại, tình cảm tôi đã dành cho anh quá nhiều, nghĩ đến hằng ngày tôi không còn liên lạc, không được nghe giọng anh nói thì nước mắt tôi như chực đổ xuống. Thật tâm tôi không muốn mình chen vào hạnh phúc của ai. Vợ anh biết chuyện cũng hay điện thoại cho tôi để hai chị em nói chuyện nhưng sau này tôi không biết nói gì với chị nữa vì qua cách nói chuyện, tôi biết chị hiền lắm. Tôi thấy mình đang làm việc gì đó không tốt. Tôi phải làm sao đây, xin hãy tư vấn góp ý cho tôi.
NS