Ngày ấy, giữa anh và em chẳng có gì ngoài một câu hỏi và câu trả lời đơn giản. Em chẳng biết anh vui hay buồn sau câu nói: “Anh đã là người đến sau. Anh ghen với bạn trai của em”. Anh vẫn quan tâm, chăm chút cho em từng việc nhỏ nhặt nhất. Mọi chuyện chỉ có thế. Nước mắt không rơi trong ngày em chào anh đến nơi làm việc mới.
Em tôn thờ triết lý chung thủy, lấy người đầu tiên mình nhận lời yêu. Vì thế ngày ấy em đã dứt khoát gạt anh ra để trở về trọn vẹn với người đầu tiên, cưới người ấy làm chồng.
Nhưng anh có biết không, em vẫn nâng niu từng kỷ niệm ít ỏi về anh. Mỗi mùa sen về, em lại nhớ gói tâm sen anh dặn em uống khi mất ngủ vì xa nhà. Mỗi năm gió mùa về, em không thể quên lần anh đưa em đi mua chăn ấm. Em vẫn nhớ như in cái dáng đi vừa tất bật vừa kiêu bạc trên con đường đất công trường bạc màu nắng gió. Nhớ những bữa cơm tập thể đạm bạc, đầy cát bụi nhưng không bao giờ thiếu tiếng cười của anh.
Giờ em đã có chồng. Em không hối tiếc về cuộc hôn nhân hiện tại. Nhưng có một cái gì đó len lỏi trong tâm hồn mỗi khi em nghĩ về anh. Không phải nỗi buồn cũng chẳng phải là niềm vui. Em cũng không thể lý giải mình vui hay buồn khi anh vui vẻ khoe vẫn chưa tìm được nửa kia cho đời mình.
Giá như ông trời cho em trở lại ngày ấy, có lẽ em sẽ không để mình phải day dứt mỗi khi nghĩ tới anh như ngày hôm nay. Em chỉ biết cầu chúc anh sớm tìm được bến đỗ bình yên, mong anh không phải một mình trong căn nhà vắng lặng sau ngày làm việc mệt nhọc, mong có một người phụ nữ dịu hiền chờ đón mỗi khi anh trở về.
Voi xinh