Kỷ niệm của 6 năm đầu ấp tay gối sao nó cứ ùa về mỗi ngày làm cho anh đau đớn tột cùng , nó đã xé nát tim anh ra thành từng mảnh vụn. Anh đã mất em thật rồi sao? Anh đã bị bệnh trầm cảm nặng, chỉ 6 tháng thôi mà anh sụt gần 13 kg. Anh không thiết tha gì đến việc ăn uống, nghỉ ngơi và luôn trốn tránh chỗ đông người . Anh chỉ thích ngồi tư lự như người mất trí để hồn anh lạc vào quá khứ tìm lại hình bóng mà anh thiết tha yêu. Chưa bao giờ anh có một giấc ngủ trọn vẹn, khi quá mỏi mệt anh lại thiếp đi và em lại hiện về trong giấc mơ của anh, trong mơ anh thấy chúng mình vẫn hạnh phúc như ngày nào và khi choàng tỉnh anh vẫn chưa tin là anh đã mất em rồi ! Suốt 6 tháng qua chưa bao giờ anh biết miếng ngon là gì, bữa ăn của anh bây giờ sao nó vô vị, nhạt nhẻo quá.
Cuộc sống như vậy, có khi chết còn sướng hơn phải không em? Em đã phụ tình anh trong lúc anh đang chung sống với em. Em đã xua đuổi anh ra khỏi nhà em đêm đó khi anh đòi chết vì quá yêu em. Em dứt tình anh một cách chóng vánh. Em nở đối xử với anh như thế sao D? Em ơi, em đã dẫm nát đời anh rồi. Em vô tâm đến thế sao D ? Anh muốn quên em, nhưng sao cố quên anh lại càng thấy nhớ em nhiều hơn. Khi muốn quên, anh lại nhớ về những tháng ngày kỷ niệm và anh lại quên sự bội bạc của em. Anh nghĩ trên đời này không có ai yêu em bằng anh nên anh vẫn mong em được hạnh phúc với tình yêu mới nhưng đến một ngày nào đó nếu không còn ai bên cạnh em thì anh có thể cùng em đi nốt quảng đời còn lại. Anh vẫn chờ em.
Nguyễn Kỳ Phùng