Ăn cơm trong mùng
Vừa luôn tay dùng chiếc quạt giấy đuổi bầy ruồi đang tấn công những ly nước, chị Bùi Thị Hồng Loan, chủ quán cà phê trên đường Điện Biên Phủ, nói: “Mấy chú thông cảm, cách đây chưa đầy trăm mét là bãi rác Quảng Khánh nên cả xóm này (tổ 60, khóm Mỹ Thuận, phường Mỹ Phú, thành phố Cao Lãnh) quen chung sống với... ruồi từ mấy chục năm nay rồi”.
![]() |
Bãi rác Quảng Khánh ở khu vực giáp ranh phường Mỹ Phú và xã Mỹ Trà (thành phố Cao Lãnh) là điểm đen ô nhiễm môi trường nằm sát nhiều khu dân cư và trường học. |
Chị bảo: “Nhiều hôm ruồi bu đen đặc từ trước cửa ra sau bếp. Xua đuổi cách gì cũng không xuể nên cả xóm chọn giải pháp... chui vô mùng ăn cơm”.
Nguyễn Văn Thanh, HS lớp 8 Trường THCS Mỹ Trà, cho biết: “Trường con học nằm gần bãi rác nên ruồi với mùi hôi lúc nào cũng có. Ban đầu tụi con không chịu được nhưng mấy thầy cô động viên ráng chịu để học. Trường với bãi rác đều không thể dời đi nên tụi con cũng... ráng chịu. Riết rồi quen với ruồi và mùi hôi”.
Ông Đỗ Văn Phương, người có thâm niên hơn 20 năm bám trụ bãi rác và hiện đang thầu khai thác phế liệu với giá 20 triệu đồng/năm, nói: “Như vầy là đỡ lắm đó chú em. Mỗi ngày tui phải phun thuốc diệt ruồi ba cữ sáng, trưa, chiều và rải chế phẩm EM khử bớt mùi hôi mới có thể vô khai thác phế liệu, ve chai”. Chỉ những núi rác cao ngồn ngộn, ông Phương nói hiện nay ba hầm chứa rác rộng khoảng 2ha đã đầy ứ, trong khi mỗi ngày bãi Quảng Khánh phải nhận 40 - 50 tấn rác thải các loại nên đành phải đổ tràn lên mặt đất rồi rải vôi, phun thuốc để khắc phục ô nhiễm và đốt tiêu hủy rác.
Tiếp tục... chịu đựng
Nghe phóng viên đề cập đến bãi rác Quảng Khánh, ông Trần Minh Thiện, Phó tổng giám đốc Công ty TNHH một thành viên Cấp thoát nước và môi trường đô thị tỉnh Đồng Tháp, lắc đầu ngán ngẩm: “Chúng tôi cũng quá mệt mỏi với cái bãi rác này. Không hiểu sao hồi qui hoạch thành phố Cao Lãnh thành tỉnh lỵ của Đồng Tháp người ta lại không chịu xây dựng bãi chứa rác ở xa để bây giờ lãnh đủ mọi hậu quả”.
Nhiều người dân bức xúc: “Mấy ông quan chức hãy cất nhà ở cạnh bãi rác một thời gian sẽ biết dân khổ sở như thế nào khi hằng ngày phải hít thở bầu không khí đầy mùi hôi thối, ăn cơm chung với ruồi, thằn lằn, chuột ”.
Ông Thiện thừa nhận lâu nay bãi rác Quảng Khánh chỉ là nơi chứa rác lộ thiên nên ô nhiễm ngày càng nghiêm trọng: dù mỗi năm công ty phải chi đến 64 triệu đồng xử lý môi trường nhưng ngoài chuyện ruồi bọ, mùi hôi thối lan tỏa trong các khu dân cư, bãi rác này còn gây ô nhiễm trầm trọng nguồn nước mặt và nước ngầm tầng nông.
Năm 2003 quyết định 64 của Thủ tướng Chính phủ xác định Đồng Tháp có bốn điểm đen về ô nhiễm môi trường cần nhanh chóng xử lý dứt điểm thì một trong số đó là bãi rác Quảng Khánh. Mãi đến những tháng đầu năm 2007 UBND tỉnh Đồng Tháp mới tìm được hướng xử lý cho điểm đen ô nhiễm Quảng Khánh: di dời bãi rác ra khỏi thành phố Cao Lãnh, đưa về địa bàn xã Mỹ Thọ, huyện Cao Lãnh. Theo ông Thiện, bãi rác mới ở khu vực Đập Đá (ấp 4, xã Mỹ Thọ) có qui mô 25ha, kinh phí đầu tư giai đoạn 1 là 51 tỷ đồng, giai đoạn 2 khoảng 130 tỷ đồng.
Về khu vực Đập Đá thuộc ấp 4, xã Mỹ Thọ để xem khu xử lý rác hiện đại. Tuy nhiên chỉ có một tấm bảng nhỏ chân bám đầy dây leo đứng chơ vơ trong đám cỏ dại cạnh tỉnh lộ nêu qui mô dự án và các hạng mục công trình. Khu xử lý rác cách tỉnh lộ khoảng 300m vẫn còn là cánh đồng lúa.
“Đến đầu năm 2008 mới có thể khởi công xây dựng các hạng mục của bãi rác. Từ nay đến cuối năm 2007 và có thể thêm vài tháng đầu năm 2008 cư dân phường Mỹ Phú và xã Mỹ Trà phải tiếp tục chịu đựng sự ô nhiễm của bãi rác Quảng Khánh...”, ông Trần Minh Thiện nói.
(Theo Người Lao Động)