Trần Thị Phương Thảo
(Truyện ngắn của tôi)
Ấn tượng đầu tiên về Bảo là một chàng trai cao lớn, nước da ngăm ngăm, khuôn mặt cân đối, đôi mắt thật sâu và đặc biệt nụ cười ấm nhưng có vẻ gì đó phá cách và... đơn độc. Mi nhờ chị phục vụ mời lại Bảo một ly Mojoto và từ đó hai người quen nhau, không rào đón, không ngại ngùng và không kiểu cách.
Cứ thứ 7 hàng tuần, không hẹn nhưng lúc nào hai người cũng gặp nhau ở Atimeur. Ban đầu chỉ là những câu chuyện bâng quơ, nhưng dần dần Bảo làm Mi đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Bảo không cá tính, sôi nổi và vô tư như những gì Bảo thể hiện. Thực ra Bảo là một người sống nội tâm, nhiều hoài bão, một chút nổi loạn và có những ngóc ngách sâu thẳm mà Mi không thể hiểu hết được. Còn Bảo, Bảo hiểu Mi, biết lúc nào Mi buồn, những lúc Mi vui, lắng nghe Mi nói và tâm sự với cô, để hàn gắn nỗi buồn về tình yêu cũ và luôn khích lệ cô trong mọi việc.
Dần dần, Mi đồng cảm với con người Bảo, yêu cá tính và suy nghĩ của Bảo và rồi... thích Bảo lúc nào không biết. Mi nhớ rất rõ ngày hôm ấy, khi Joana hát Hero của Mariah Carey, Mi đã uống đến hai chai bia và một ly Black Russian, Bảo nắm tay Mi hỏi xem cô có ổn không. Những giai điệu của bài hát vang lên: And then a hero comes along with the strength to carry on… and you cast your fear side… and you know you can survive…. Mi đã nhìn thẳng vào đôi mắt cá tính của Bảo nói: "Chắc Mi không ổn đâu... hình như Mi... thích Bảo rồi" và gục xuống bàn.
Bảo đã phải đưa cô về nhà.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Mi nhớ lại tất cả những gì nói với Bảo tối hôm ấy. Thứ 6 đầu tiên Mi không đến Atimeur. Thứ 6 tuần sau, Bảo nhắn tin: "Hey, Mi okie không đó? Nếu được thì tuần này Mi đến Atimeur nhé. Tự nhiên Bào hơi lo cho Mi...". Thu hết can đảm, Mi đến Atimeur.
Gặp lại Bảo, Mi vẫn tươi cười vui vẻ và cả hai đứa tuyệt nhiên không đả động đến chuyện hôm trước. Mi mơ hồ cảm nhận được có lẽ Mi và Bảo vẫn đang trốn tránh một điều gì đó. Bảo vẫn thế, vẫn hỏi thăm, quan tâm và chăm sóc cho Mi. Vậy là đã hai tháng trôi qua... Có lẽ sự im lặng của Bảo đã là một câu trả lời rồi. Có những chuyện không cần phải nói ra.
Giờ đây, thời gian của Mi không còn nhiều nữa. Có lẽ trước khi đi, cô cần phải tìm câu trả lời của mình trước, để rồi không vấn vương, không lăn tăn, không ân hận về kết quả của nó nữa. Một ý nghĩ loé lên trong đầu Mi... Tại sao không nhỉ? Mi bấm số máy cần gọi: "Bảo à, hôm nay Mi thuyết trình tốt lắm". "Thấy chưa? Bảo đã nói Mi làm được mà. Chúc mừng nha" - "Ủa, chúc mừng vậy thôi sao?". Giọng Bảo cười vang trong máy: "Chứ muốn thế nào đây?". "7 ngày... 7 ngày thôi... Bảo qua chở Mi đi chơi, okie?". Bảo im lặng một lát.
Rõ ràng Bảo khá ngạc nhiên với lời đề nghị này, nhưng cuối cùng, Bảo gật đầu: "Uhm, okie". Mi mỉm cười. Mi biết Bảo sẽ đồng ý thôi. Cô hiểu Bảo quá mà. 7 ngày... có thể là bắt đầy hay kết thúc, vui vẻ hay buồn bã, hi vọng hay chỉ là một con số 0, nhưng ít nhất Mi cũng có câu trả lời của mình. Mi hi vọng là thế. Tắt điện thoại, Mi nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời bắt đầu chuyển mưa...
Ngày thứ nhất: Cá viên chiên và nhà thờ Đức Bà
Ngày đầu tiên, Mi hồi hộp như lần đầu tiên hẹn hò, lần đầu tiên đi chơi với người yêu, lần đầu tiên hôn nhau, lần đầu tiên tỏ tình.
5h30, Mi nhắn tin cho Bảo: "First day, cá viên chiên nhé". Ngay lập tức, Bảo nhắn tin lại: "Yes, madam. 7h Bảo qua". Mi mỉm cười, đó là món mà cả Bảo và Mi đều thích. Đúng 7h, Bảo có mặt trước cửa nhà Mi, vẫn thế, đúng giờ và luôn chờ Mi đến 10 phút trước khi Mi ngại ngùng xin lỗi. Hôm nay thì khác.
Mi có mặt ở cửa trước khi Bảo đến. Khá ngạc nhiên nhưng Bảo vẫn nở một nụ cười rạng rỡ: "Make up nhanh thế? Chắc hôm nay mưa to quá". Mi cười: "Thì đang là mùa mưa mà. Tất nhiên phải mưa chứ" rồi leo lên xe Bảo. Vẫn cái mùi nước hoa rất manly và ngọt ngào ấy, Mi lại thấy mình hơi xao xuyến...
"Sao rồi? Bài thuyết trình thế nào? Kể cho Bảo nghe" - Mi quay trở về là cô bé lí lắc và hồn nhiên, say sưa kể cho Bảo nghe từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc hoành tráng thế nào, chỉ trừ chuyến công tác hai năm ở Hà Nội. Bảo cũng không ngớt lời xuýt xoa khen Mi giỏi giang, không quên kèm theo kể công nhờ tin nhắn của mình nên Mi mới được như thế. Mi bĩu môi chê Bảo tự tin quá đáng, dù Mi biết đó không phài là... không đúng.
Hai đứa dừng xe trước quán cá viên chiên quen thuộc. Mưa lất phất bay, đọng trên những bụi hồng của nhà cao tầng đối diện tạo thành một khung cảnh mờ mờ ảo ảo rất huyền bí. Bảo cho miếng cá viên chiên vàng ươm, thơm ngậy vào miệng rồi nhìn những bụi hồng: "Nhà văn bắt đầu lên cảm hứng lãng đãng rồi, đúng chưa?". Mi quay sang nhéo Bảo một cái làm Bảo kêu lên oai oái. Bà bán cá viên chiên lắc đầu: "Suốt ngày trêu nhau thế thì bao giờ mới lấy nhau huh?". Bảo và Mi chỉ nhìn nhau cười thầm, nhìn hai đứa cũng giống người yêu thật giữa hàng chục những người đang yêu nhau xung quanh.
Sau khi ních căng bụng cá viên chiên, ngồi lên xe Bảo, Mi lên tiếng: "Ghé nhà thờ Đức bà đi" - "Okie, bám sát vào". Trời hơi lạnh, mưa lâm thâm. Mi khẽ nép mình vào vai Bảo. Bảo hơi quay đầu lại rồi phóng xe đi. Mỗi người đuổi theo những suy nghĩ riêng... Dừng xe trước nhà thờ Đức bà, Mi đi đến nơi có vài người đang chăm chú cầu nguyện. Mi không theo Đạo, Bảo cũng thế. Chẳng qua Mi muốn đến một chỗ thật tĩnh tâm, thanh thản, trút bỏ những suy nghĩ mông lung lúc này.
Mi nhắm mắt lại... và cầu nguyện... Mi thì thầm... đôi vai run lên... Một bàn tay khẽ nắm lấy vai Mi... Mi quay sang, thấy Bảo nhắm mặt và cũng đang cầu nguyện điều gì đó... Ước gì thời gian có thể ngưng lại lúc này nhỉ?... Bảo đưa Mi về nhà: "Hẹn ngày mai nhé! Ngủ ngon". "Uhm, Bảo về cẩn thận. Hẹn ngày mai..." Tối hôm ấy, Mi chìm vào giấc ngủ thật nhanh.
***
Ngày thứ 2: Game thủ và buffet kem
5h30 chiều, Mi nhắn tin cho Bảo: "Bảo ơi, lên Dimond chơi game đi". "Hả? Mi nói thật chứ? Bảo không biết là Mi thích chơi games" - "Uhm, thì Mi không biết chơi. Bảo chỉ cho Mi hỉ?" - "Okie dokie, 7h Bảo qua". Mi chưa bao giờ chơi game, cũng chưa bao giờ thích chơi. Còn Bảo, mỗi lần stress, Bảo có thế ở đó 5 hay 6 tiếng đồng hồ. Mi muốn biết nó có gì hấp dẫn Bảo đến thế, hay nói đúng hơn, Mi muốn hiếu về thế giới của Bảo.
Ngày hôm ấy Mi mặc một chiếc áo thun đen và một chiếc quần short thật cá tính. Không biết trùng hợp thế nào mà Bảo lại mặc một chiếc áo thun trắng và quần lửng màu đen nổi bật. Vừa nhìn thấy Bảo, Mi phì cười: "Tụi mình nhìn như quân cờ ca rô ý nhỉ? Để Mi thay bộ khác". Bảo cười, kéo tay Mi lại: "Thôi, nhìn vui mà. Không sao đâu".
Mi bé nhỏ ngồi sau lưng Bảo, mấy người đi đường quay lại nhìn, chắc người ta tưởng hai đứa mặc áo tình nhân. Mi bỗng cười khúc khích. Bảo quay lại hỏi: "Có chuyện gì vui à?". Mi lắc đầu: "Không, có gì đâu". Bảo phì cười: "Chắc lại mắc cười chuyện quân cờ ca rô chứ gì?". Bất giác, Mi nghĩ thầm: "Giá mà Bảo đừng hiểu Mi như thế thì chuyến công tác Hà Nội lần này của Mi đã không day dứt đến vậy".
Đến nơi, quá nhiều trò chơi với những chiếc máy to đùng, màu sắc loè loẹt, bắt mắt cùng những ánh mắt hứng thú của người chơi dán mắt vào màn hình làm Mi hơi choáng ngợp. Bảo đi mua một đống tiền xu rồi ghé vào tai Mi: "Muốn chơi trò gì nào? Mario hái nấm nhé?". Biết Bảo đang trêu nên Mi lườm Bảo một cái rồi nói: "Chơi trò nào Bảo hay chơi đó?". Bảo kéo Mi vào một trò đua tốc độ. Mi ngồi trước, Bảo ngồi sau. Tay Mi lọt thỏm trong tay Bảo. Bảo hướng dẫn Mi một cách kiên nhẫn và rõ ràng với những động tác điệu nghệ. Chưa bao giờ Mi gần Bảo đến thế, mùi nước hoa của Bảo tỏa ra làm Mi cảm thấy nhũn ra, mặt đỏ ửng, tim đập thình thịch, lâng lâng khó tả.
Bảo hướng dẫn Mi một lúc, Mi leo xuống, khoanh hai tay ra chiều thách thức: "Mình đua đi. Ai thắng đãi một chầu kem". Bảo trợn tròn mắt nhưng biết tính Mi nên đành gật đầu hiền lành. Cuộc đua bắt đầu. Mi tập trung cao độ vào màn hình còn Bảo còn không thèm giả vờ cố gắng nữa. Đáng ghét thật! Kết thúc cuộc đua, Mi thắng. Mi biết thừa là Bảo nhường Mi nên nhất quyết không chịu. Nhưng cuối cùng, vì lời hứa dẫn Mi đi ăn buffet kem ngon nhất Sài Gòn nên Mi đành... nguôi ngoai.
Vừa đến quán kem, Mi sà ngay vào khay Cheese cake hấp dẫn trong khi Bảo chọn một ly đầy socola. Bảo chỉ thích socola còn Mi mê Cheese cake. Mi bắt chuyện: "Sao Bảo thích chơi game vậy? Nó làm Bảo bớt stress à?". Bảo im lặng một lúc, giọng Bảo mông lung: "Bảo bắt đầu chơi game từ khi chia tay Nga, người bạn gái đầu tiên của Bảo. Quen nhau 3 năm, Nga qua Anh học và chỉ nửa năm sau đó, nói lời chia tay. Bảo lao vào rượu bia và quên đi tất cả. Nhưng rồi Bảo nhận ra đó chỉ là sự trốn chạy hèn nhát thôi. Thật tình cờ Bảo thích game, mê nó lúc nào không biết và hình ảnh Nga cũng phai nhạt theo thời gian. Ngốc xít quá phải không?". Quay sang nhìn Mi đang đăm chiêu với ly cheese cake tan chảy, Bảo xoa đầu Mi cười: "Qua hết rồi mà...".
Quen Bảo bấy lâu nay, chưa bao giờ Mi hỏi về quá khứ trước đây của Bảo. Mi tôn trọng những chuyện riêng tư và tế nhị của người khác. Mi không ngờ Bảo đã có một mối tình sâu đậm như thế. Bỗng nhiên bây giờ, Bảo lại kể cho Mi nghe những chuyện ấy làm Mi vẫn thấy lạ lẫm và tò mò về cô bạn tên Nga kia... Bảo phá tan không khi đang trầm xuống: "Hay tụi mình trộn chung Cheese cake và Socola đi, xem nó ra vị gì?". Mi cười tươi hưởng ứng.
Thế là Bảo múc một muỗng kem từ ly Mi và một muỗng từ ly Bảo đưa vào miệng. Mi cũng làm tương tự như thế. Vị đắng đắng, thơm thơm từ socola hoà quyện với vị béo béo, ngọt ngọt từ cheese cake tạo thành một hương vị thật mát dịu và ngây ngất. Bảo cười: "Lần sau mình ăn thế này tiếp nha". Mi thoáng một nụ cười buồn và thầm nghĩ: "Không biết có lần sau không nhỉ?". Bảo lại nhìn Mi: "Mi không có chuyện gì thật chứ?". Mi lắc đầu: "Không có gì thật mà. Kem hơi lạnh thôi..." Bảo đưa Mi về nhà, chúc ngủ ngon và chờ Mi vào tận nhà rồi mới đi.
Mi kéo chăn cao hơn một chút. Vị socola và cheese cake vẫn mơn man đầu lưỡi...
Còn tiếp...
Vài nét về tác giả truyện ngắn:
Đối với tôi, viết văn là một cuộc rong chơi của cảm xúc từ cuộc sống xung quanh. Mỗi khi buồn, khi vui, tôi lại viết, cảm thấy rất yên bình trong không gian của chính mình - Trần Thị Phương Thảo.
Truyện đã đăng: 7 ngày có đủ để yêu (1).