Tôi 22 tuổi, sinh viên đại học có tiếng ở Hà Nội, ngoại hình cao ráo, không gọi là xinh nhưng sáng sủa, có nét duyên, gia đình bố mẹ đều làm công chức, không khá giả nhưng luôn cho tôi được điều kiện đầy đủ. Từ khi chia tay anh - mối tình đầu - sau gần hai năm yêu nhau, đến giờ cũng hai năm trôi qua mà tôi không thể quên anh. Anh bình thường, chưa đi làm gì và gia đình không khá giả, trước yêu nhau anh từng mặc cảm vì điều đó cho dù tôi không bao giờ nghĩ đến, cũng chưa bao giờ đòi hỏi anh phải tặng quà. Tình yêu rất đẹp trong vài tháng đầu cho đến khi yêu nhau được gần năm, lúc tôi 18 tuổi, chúng tôi đã đi quá giới hạn trong một lần đi chơi Tết và có men bia, không say nhưng có lẽ hơi men kích thích tôi gật đầu đồng ý. Từ đó dần dần những cuộc cãi vã nhiều hơn vì anh mải đi với bạn anh, uống say suốt, ít dành thời gian cho tôi.
Khi tôi đi học đại học thì càng xa cách. Từ giận dỗi trẻ con đến im lặng, yêu anh nhưng muốn thấu hiểu, cho anh tự do, rồi tôi lại thấy nặng nề và mệt mỏi nên đề nghị chia tay, dù hơn bao giờ hết tôi yêu anh sâu sắc. Anh không một lời, cứ thể để tôi đi, bao nhiêu nước mắt tôi không nhớ nữa, tâm trạng buồn đau. Tôi căm hận bản thân đã quá lụy tình, ngu ngốc dù bên ngoài tôi không có biểu hiện yếu đuối, luôn mạnh mẽ, kể cả anh cũng nghĩ tôi không biết đau. Có thể mọi người sẽ mắng tôi là thiếu hơi trai không ở được, lăng loàn, dễ dãi nhưng tôi cũng tự nghĩ, nếu như vậy thật thì sao sau chia tay tôi chỉ có cảm giác với anh mà người con trai khác tôi lại luôn khép mình, không muốn giao lưu, làm quen? Tôi trao thân cho anh là rung động đầu đời, nghĩ lại thấy mình quá trẻ để hiểu và bảo vệ bản thân. Hiện tại, tôi vẫn buồn khi nghĩ đến anh, phải làm sao để xóa bỏ bóng hình anh và chấp nhận một thế giới khác đây?
Hạnh
* Gửi tâm sự của bạn tới địa chỉ email changnang@ngoisao.vnexpress.net để được độc giả chia sẻ, gỡ rối. Bài viết bằng tiếng Việt có dấu.