Chiều cuối năm, mọi người trong cơ quan đều hồ hởi cho nghỉ lễ, còn em cứ đứng ở cửa nhìn ra, nước mắt chực trào, lại ước "giá như". Anh có biết em đã lẩm nhẩm điều ước ấy bao nhiêu lần trong gần 3 năm mẹ con em không được ở gần anh hay không? Lúc sáng chở con đi học, con hỏi em: "Mẹ ơi, nếu có một điều ước, mẹ ước gì?". Em trả lời: "Mẹ ước 2 con của mẹ hay ăn chóng lớn, chăm học. Còn con ước gì?". "Con ước sẽ có một trăm điều ước, trước hết con sẽ ước bố sống lại".
Em vẫn tưởng ký ức về anh đã dần phai nhạt trong con vì lúc anh ra đi con còn quá nhỏ, chưa cảm nhận được nỗi đau, nỗi mất mát lớn đó. Nhưng thực sự không phải thế, tình cảm cha con vẫn mãi đi theo con suốt cuộc đời này. Điều làm em đau đớn chính là trong hành trình cuộc đời, con mình không có bố đồng hành nữa. Nhiều lúc đang chơi, con trai lại chạy vào ôm em khóc rống lên: "Mẹ ơi, con nhớ bố". Em trả lời: "Mẹ biết rồi con à nhưng mẹ chẳng làm gì được cho con". Còn con gái ngây thơ hỏi mẹ: "Sao bố không đưa đón con đi học hả mẹ?", em cũng chẳng biết trả lời con gái thế nào, chỉ biết ôm chặt con mà hôn, khóc.
Cuộc sống này thật khó khăn, em thường tâm sự với đứa em chơi thân: "Sao cuộc đời chị toàn thấy khó khăn mà không có thuận lợi thế này?". Dẫu biết rằng hãy để cho anh ra đi thanh thản, đừng đau khổ, đừng giày vò bản thân nữa nhưng nhiều lúc không chịu nổi, em lại trách sao anh bỏ mẹ con em đi giữa bộn bề khó khăn này, sao anh lại ra đi để nhiều lúc em phải chịu sự ấm ức, thương hại của nhiều người như thế? Cũng chỉ là sự hờn trách trong tư tưởng thôi anh à. Sau mỗi lần buồn chán, vật vã, khóc thầm, em lại ôm chặt 2 con mà tự nhủ: "Cuộc đời mình còn đỡ hơn nhiều người khác, mình còn có 2 đứa con ngoan, công việc ổn định, nội ngoại thương yêu, bạn bè chia sẻ".
Em là như thế đó. Nhiều lúc nhớ anh, thương con, em lại khóc lên nhưng nhiều lúc thấy mình cũng thật mạnh mẽ. Anh cứ yên tâm, trong 24 tiếng của một ngày, em đã làm chủ được hơn 20 tiếng rồi, chỉ còn lại 4 tiếng là em đang nhớ anh thôi. Em sẽ cố gắng nuôi dạy hai con thật ngoan để chúng trở thành những đứa con mạnh mẽ nhất trong đám bạn. Mẹ con em nhớ anh thật nhiều. Chúc anh năm mới bình an và thanh thản.
Quân Giang
* Gửi tâm sự của bạn tới địa chỉ email changnang@ngoisao.vnexpress.net để được độc giả chia sẻ, gỡ rối. Lưu ý bài viết bằng tiếng Việt có dấu