Yêu nhau được 6 tháng em mới biết được rằng em chưa yêu anh , nhưng vì anh cho em quá nhiều thứ em cần nên em cứ nghĩ rằng đó là tinh yêu. Nỗi dằn vặt trong em ngày quá nhiều, em quyết định nói tiếng chia tay. Anh đau khổ và nan vài, em lại không ra đi được, em cứ tiếp tục một vở diễn vụng về với tình yêu quá trong sáng của anh. Rồi điều gì đến rồi cũng đến, em ra Đà Nẵng dự đám tang bà nội của người yêu cũ vì không thể kiềm chế được chính bản thân, em quan hệ với chính người yêu cũ, người đã từng làm đau khổ em rất nhiều. Mang mặc cảm tội lỗi đó em trở về bên anh nhưng không thể gặp mặt anh. Hai tuần sau em phát hiện mình mang thai. Anh biết không trong em rối loạn rất nhiều, nếu giữ lại đứa bé đó thì em không đủ khả năng nuôi con và dạy con được. Trước đó, khi em có thai vì không biết mình đang trong mình gịot máu, em dùng kháng sinh để trị bệnh cảm. Khi nghe bác sĩ yêu cầu bỏ thai vì khả năng dị dạng, em vừa vui vừa đau. Mọi việc xong xuôi, anh mãi mãi ra đi, em vui vì anh không em mắc thêm một gánh nặng nhưng em vô vùng cô đơn khi nhìn lại em mất quá nhiều. Mất con, mất anh, mất cả tình thương và mất một gia đình hạnh phúc, em hiểu được một điều người yêu cũ cũng chỉ là kẻ bội bạc. Em xin lỗi vì tất cả chỉ mong anh sẽ hạnh phúc và yêu ngừơi không tồi tệ như em.
Gio